Kỷ Niệm Con Tim
Phan_7
Bảo Trân nói như gắt:
– Ba mẹ bị anh chọc giận có lẽ sẽ chết sớm đấy!
– Em nói gì mà khó nghe vậy hả?
Bảo Trân đặt mạnh hộp nữ trang xuống bàn trước mặt anh mình, cô lắc đầu:
– Anh giải thích làm sao đây với số nữ trang này?
Nhìn hộp nữ trang mà gia đình anh đã tặng cho cô dâu ngày lễ hỏi. Bảo Thiên giật mình như tỉnh say ngay.
Đây là của Thanh Thanh mà, tại sao em lại có nó hả?
Mím môi, cố ngăn xúc động Bảo Trân quay mặt đi nơi khác mà nói:
– Thì là của Thanh Thanh, cô ấy vừa đến đây!
– Thanh Thanh đâu rồi?
– Về rồi!
– Về rồi ư? Sao em không giữ cô ấy lại giùm anh.
Bảo Trân giận dỗi nói:
– Người ta đến đây để trả lễ và hủy hôn đó!
Bảo Thiên nhìn em trân trân:
– Em đùa với anh đó hả Bảo Trân?
– Em không đùa đâu, đây là sự thật!
Cầm hộp nữ trang lên Bảo Thiên nghe cay đắng vô cùng. Anh không ngờ Hoa Quỳnh nhẫn tâm hại anh như vậy.
Thấy anh rất lạ, Bảo Trân lo lắng hỏi:
– Thật ra đã xảy ra chuyện gì vậy anh hai?
Lắc đầu, Bảo Thiên nhắm nghiền đôi mắt, anh lảm nhảm:
– Chính anh còn chưa biết, nói gì cho em bây giờ.
Bảo Trân giận thật sự, nhưng cô chẳng biết làm gì? Cô giậm mạnh gót giày quay trở về phòng mình.
Một lát sau bà Ngọc Minh xuất hiện ở phòng con trai. Thấy Bảo Thiên nửa nằm nửa ngồi trên giường bà hốt hoảng kêu lên:
– Ôi Bảo Thiên! Con làm sao vậy hả?
Bảo Thiên hơi nhướng mắt nhìn lên, anh nói giọng ngáy ngủ:
– Có chuyện gì không mẹ?
Bà Ngọc Minh ngồi xuống đưa tay sờ trán con, bà lo lắng:
– Con không sao chứ?
Anh lắc đầu:
– Không sao, con muốn ngủ một chút nữa.
– Con say quá phải không?
Bà cằn nhằn:
– Nhậu cho lắm vào, để rồi người như vậy đó?
Bảo Thiên nhừa nhựa:
– Con xin lỗi mẹ!
– Sao lại xin lỗi mẹ, con như thế này mà để cha con nhìn thấy thì không ổn đâu.
Bảo Thiên xua tay:
– Cha giết con là cùng!
– Hừ, con ăn nói vậy sao?
Định bước lại gần bàn rót cho con ly nước, bà Ngọc Minh nhìn thấy hộp nữ trang chính tay bà mua tặng cho Thanh Thanh sao lại nằm ở đây.
Chịu không nổi thắc mắc này, bà liền dựng anh dậy:
– Bảo Thiên! Con hãy đứng lên xem!
– Gì vậy mẹ? Con mệt lắm mà? Chuyện gì để sáng rồi tính nghe mẹ?
Bà Ngọc Minh gắt lên:
– Không, con phải dậy ngay bây giờ và nói cho mẹ nghe xem.
Nhăn mặt Bảo Thiên cố gượng dậy, anh mở mắt nhìn mẹ nói:
– Có chuyện gì vậy mẹ?
– Đặt hộp nữ trang xuống trước mặt anh, bà gắt hỏi:
– Chuyện này là thế nào, con hãy nói rõ cho mẹ nghe.
Nhìn chiếc hộp rồi lại nhìn mẹ Bảo Thiên lắc đầu:
– Con cũng không biết tại sao nữa mẹ ạ.
Bà Ngọc Minh nhìn con như trân trối:
– Con hãy tỉnh lại một chút đi có được không?
Bảo Thiên nghẽo đầu sang một bên ngủ tiếp. Bà Ngọc Minh tức giận, nhưng đâu thể làm gì được.
Sáng ra, bà đón Bảo Thiên tại phòng ăn:
– Con vào ăn sáng đi!
Biết mẹ sẽ tra hỏi vấn đề Thanh Thanh, nên Bảo Thiên nói tránh:
– Con mệt nên không ăn sáng đâu. Mẹ và Bảo Trân ăn đi!
Bảo Trân nhìn anh bằng ánh mắt trách móc:
– Bộ anh muốn để cho mẹ tức giận anh mới chịu hả?
Bảo Thiên nhìn em:
– Nhưng anh …
– Gì thì gì anh cũng phải ăn sáng rồi mới đi!
Bảo Thiên ngời lại bàn ăn. Anh cầm đũa dè xẻn gắp thức ăn. Bà Ngọc Minh nhìn con không nén được cơn tức giận:
– Con coi lại mình đi, còn ra thể thống gì nữa chứ.
Bảo Thiên không ngước lên, mà anh chỉ nói:
– Con xin lỗi mẹ?
– Câu xin lỗi tôi điều gì, cậu hãy nói đi, cậu đã làm gì để Thanh Thanh phải giận?
Bảo Thiên nhăn nhó:
– Chuyện này chính con cũng chưa rõ mà mẹ!
Bảo Trân nhìn anh hỏi một câu thăm dò:
– Có phải anh đã gặp lại Hoa Cúc?
– Không, anh chỉ gặp Hoa Quỳnh thôi.
Bảo Trân ngạc nhiên:
– Anh gặp Hoa Quỳnh ư?
– Đúng vậy!
– Cô ấy nói gì với anh?
Thở dài, Bảo Thiên nói một cách qua loa:
– Thì cũng vài câu trách móc giận hờn thế thôi.
Bảo Trân vẫn chưa hiểu:
– Tại sao chuyện của Hoa Cúc mà Hoa Quỳnh lại trách móc giận hờn anh chứ?
Bảo Thiên nói một cách thản nhiên:
– Vì cô ấy yêu anh.
– Hả …
Bảo Trân tròn mắt nhìn anh:
– Em có nghe lầm không đó?
– Sao mà lầm được. Đó là sự thật. Hôm qua anh cãi nhau với cô ấy tình cờ Thanh Thanh nghe được nên mới hiểu lầm anh.
Bảo Trân lầm bầm:
– Hoa Quỳnh yêu anh ư? Em không tin đâu.
– Thì chính anh, anh cũng đâu có tin được. Cô ấy đã nói với anh một cách thẳng thừng như vậy.
Bà Ngọc Minh lắc đầu:
– Loạn rồi, loạn cả rồi!
Bảo Trân cảm thấy trong chuyện này còn có gì đó mâu thuẫn nhau lắm.
– Vậy anh tính sao?
Lắc đầu Bảo Thiên từ chối:
– Anh đâu biết phải tính sao? Hãy để tự nó xoay một cách tự nhiên thôi.
Bà Ngọc Minh giận dữ.
– Con nói vậy mà nghe được hay sao?
Chuyện người lớn đâu phải là trò đùa của trẻ con chứ?
Bảo Trân đùng đùng bỏ lên lầu. Chắng lẽ bấy lâu nay mình giận hờn chỉ trích nó sai rồi ư?
Bảo Trân nằm vật xuống giường nghe gặm nhấm lương tâm. Tại mình sao quá xốc nổi như vậy chứ?
Buổi tối hôm ấy tại nhà của ông Phan Bình. Hoa Cúc rất đỗi ngạc nhiên về thái độ của em mình. Xem ra nó vui hẳn lên. Cô lân la trò chuyện:
Chà, hôm nay có gì mà làm cho em vui đến như vậy?
Hoa Quỳnh cố làm ra vẻ tỉnh bơ:
– Đâu có gì!
– Đâu có gì mà được à? Em không thể giấu chị được đâu!
Hoa Quỳnh gật đầu:
– Chị nới cũng phải, em không thể nào giấu chị được điều gì cả.
– Vậy thì em hãy nói đi, chị đang sốt ruột lắm đó!
Hoa Quỳnh cười cười, tỏ ý bí mật lắm:
– Đừng khẩn trương như vậy, xem ra em đã làm một việc tết giúp chị rồi đó.
– Là chuyện gì?
Nhìn chị, Hoa Quỳnh hỏi đánh đố:
– Chị có biết sáng qua em đi gặp ai không?
Hoa Cúc ngẩng đầu lên:
– Gặp ai?
– Bảo Thiên!
:
Giật mình, Hoa Cúc lo lắng:
– Em gặp anh ta để làm gì?
– Tình cờ thôi!
– Ở đâu.
– Trên đường đi làm về!
Hoa Cục như muốn hỏi thêm điều gì đó. Nhưng nghĩ sao lại thôi. Hoa Quỳnh nói tiếp:
– Anh ta chưa từng hỏi chỉ đến một câu.
– Vậy cũng tốt mà em!
– Em không ngờ anh ta lại vô tình đến như vậy. Nói quên là quêa được à?
Hoa Cúc thì thầm:
– Như vậy cần thiết hơn em ạ! Vương vấn gay cấn nhau mãi thì được gì?
Hoa Quỳnh nhìn chị:
– Thật ra chị vẫn còn nhớ đến anh ta?
Lắc đầu, Hon Cúc nói thẳng:
– Trước đây thì có, nhưng bây giờ ,thì hết rồi!
Nghe chị nói vậy, Hoa Quỳnh tấn công luôn:
– Hôm qua em đâu chỉ gặp một mình anh ta.
– Có cả Thanh Thanh nữa phải không?
Hoa Quỳnh vờ ngạc nhiên:
– Ôi, sao chị biết?
– Hai người đã đính hôn với nhau rồi còn gì.
Hoa Quỳnh nhìn chị dò xét:
– Chị không buồn sao?
Hoa Cúc cười buồn:
– Với người vô tình như vậy thì còn nhớ làm gì?
Hoa Quỳnh lo lắng:
Nhưng em lại sợ chị vẫn còn buồn đó chứ.
Hoa Cúc gật gù:
– Buồn thì không làm sao tránh khỏi, một khi chợt nhận ra điều gì đó có liên quan đến anh ta.
Hoa Quỳnh nói chuyển hướng:
– Vậy khi gần gũi với anh Khải chị thấy thế nào?
– Bình thường thôi, không có gì là đặc biệt cả.
Hoa Quỳnh khuyên:
– Chị nên nhớ, anh Khải là người tốt, và là người sẽ đem lại cho chị hạnh phúc.
Thở dài, Hoa Cúc tâm sự:
– Thật ra là chị cũng rất muốn ngày nào đó chị sẽ có cảm nhận trái tìm mình đã hướng về phía anh Khải.
Hai chị em nói chuyện thì người làm lên gọi:
– Hai cô xuống bà gọi.
Hoa Quỳnh ngạc nhiên:
– Có chuyện gì vậy chị?
– Dạ, nhà có khách.
Hoa Quỳnh lặp lại:
– Nhà có khách ư? Mà ai chị có biết không?
Người làm đáp:
– Dạ, tôi nghe bà chủ gọi là cậu Khải.
Hoa Cúc nhìn em:
– Vậy là anh Khải đó.
Hoa Quỳnh đẩy chị:
– Vậy thì chị mau xuống đi, đừng để anh ấy phải chờ lâu.
Ngần ngại, Hoa Cúc đỏ mặt:
– Biết nói gì đây em?
Hoa Quỳnh xua tay:
– Cứ nói chuyện mây mưa trời đất gì cũng được.
Hoa Cúc phì cười:
– Em thật là biết nói đùa.
Hoa Quỳnh lại giục:
– Em xuống cùng chị nha. Đi nhanh lên!
Hoa Cúc gật đầu:
– Nếu có em thì chị sẽ đi!
– Hừm! Rủi anh ấy lại để ý đến em thì sao?
Nguýt em, Hoa Cúc bảo:
– Thì chị vui vẻ nhường lại cho em đấy!
Lắc đầu nguầy nguậy, Hoa Quỳnh kêu lên:
– Ôi, chị đừng nên đùa như vậy chứ?
Cả hai bước xuống phòng khách, Hoa Cúc gật đầu chào:
– Anh mới đến chơi!
Khải cười đáp lại:
– Tôi không đi chơi đâu sao Hoa Cúc?
Hoa Quỳnh cướp lời:
– Không đi chơi mới gặp anh đó chứ. Vậy anh may mắn rồi.
Khải nói vui:
– Anh may mắn thật sao Quỳnh?
– Bằng chứng là ảnh đã gặp chị của em rồi.
Hoa Cúc lắc đầu rầy em:
– Đừng đùa như vậy, anh Khải sẽ cười cho.
Khải xua tay:
– Vậy vui chứ sao cười?
Hoa Quỳnh bắt bẻ:
– Thì có cười mới thể hiện niềm vui chứ.
Cả ba cùng cuời, bà Hoa Mai kêu mệt nên về phòng nghỉ, Hoa Quỳnh lại hỏi:
– Ngày mai gia đình đi Vũng Tàu, anh có đi không?
Khải lắc đầu:
– Rất tiếc, anh phải ở lại trông coi công ty.
Chặc lưỡi, Hoa Quỳnh cảm thấy tiếc rẻ:
– Vậy thì tiếc quá vậy!
Khải lại nói:
– Chuyến này không được thì hẹn lần sau.
Hơa Quỳnh vờ ngáp dài:
– Anh khéo nói nghê nhỉ?
Rồi cô đứng lên xin phép rút lui một cách lịch sự.
– Em buồn ngủ quá xin phép được vào trước.
Hoa Quỳnh đi rồi, Hoa Cúc thấy bối rối, cô chẳng biết nói gì với Khải. Hai người để thời gian trôi qua một cách lặng lẽ.
Im lặng mãi cũng kỳ, nên Hoa Cúc đành lên tiếng:
– Anh đến tìm em có việc gì không?
Khải muốn nói với cô thật nhiều nhưng anh còn ngại ngùng không dám nói ra.
– À, chiều nay thấy rảnh rỗi nên ghé thăm em vậy mà.
Hoa Cúc nói đùa:
– Sao anh không rủ bạn gái của anh cùng đi?
Khải nhìn Hoa Cúc lắc đầu:
– Ghẹo anh chi vậy em. Anh làm gì có người yêu chứ?
Hoa Cúc tỏ ý như không tin, cô nói:
– Có lẽ anh giấu em đó thôi. Thực ra với tuổi này anh đâu còn nhỏ nữa.
Khải cười cười:
– Nói ra sợ em không tin, chứ anh chưa hề quen với ai cả.
Hoa Cúc mỉm môi:
– Có lẽ do anh quá kén chọn quá đó thôi:
Khải cười thân thiện:
– Anh thật ra không có tiêu chuẩn gì cả.
Chẳng qua thời sinh viên còn nghèo quá nên không dám nghĩ đến ai mà thôi.
Hoa Cúc cười lớn:
– Xem ra anh cũng khéo ăn nói đó chứ?
– Anh vụng về lắm em ạ!
Hoa Cúc đẩy ly nước trước mặt và nói:
– Anh uống nước?
– Cám ơn em!
– Đừng khách sáo như vậy.
Cả hai nhìn nhau cười. Khải thật ra anh chẳng biết nói gì khi đứng trước một cô gái xinh đẹp mà thông minh như Hoa Cúc cả.
Uống thêm một ngum nước, Khải đứng lên:
– Anh về nghe Hoa Cúc?
Hoa Cúc cũng đứng lên cô tiễn anh ra tận cổng:
– Anh về nhé Hoa Cúc.
Cô gật đầu:
– Vâng, anh về nhé!
Lát sau, cô trở lên phòng Hoa Quỳnh đang nói chuyện điện thoại với ai đó, cô chẳng quan tâm mà nằm vật xuống giường.
Chuyến đi Vũng Tày thật là vui. Tuy có hơi mệt một chút.
Bà Hoa Mai thấy an tâm nhiều khi thấy hai cô con gái của mình vẫn vô tư hồn nhiên đùa giỡn như ngày nào.
Hoa Cúc và Hoa Quỳnh cả hai cùng chạy lên phòng mình tranh thủ tắm táp rồi cùng đi ngủ.
Cả hai mệt lả, vừa nằm xuống thì đã có điện thoại gọi Hoa Cúc:
– Alô! Hoa Cúc đây!
– Em vui vẻ chứ Hoa Cúc? Đi chơi có vui không?
Hoa Cúc cười cười:
– Cám ơn anh, chuyến đi này vui lắm. Rất tiếc là không có anh cùng đi.
Khải nói vui:
– Nếu em vui là được rồi, à, có quà cho anh không đó?
– Quà của anh hả, ý em quên mất rồi.
– Vậy sao? Tiếc thật, thôi lần sau có đi thì về nhớ cô quà cho anh nhé!
Hoa Cúc cười cười rồi hứa hẹn:
– Vâng! Lần sau nhất định sẽ có.
– Thôi nghe em, hãy ngủ sớm đi ngày mai còn đi làm nữa.
– Vâng cám ơn anh, chúc anh ngủ ngon!
– Ngủ ngon!
Tiếng của Hoa Quỳnh lè nhè:
– Ai gọi vậy chị Hai?
– Anh Khải đó.
Coi bộ lúc này ảnh quan tâm đến chị ghê!
Hoa Cúc kéo mền lên tận ngưc rồi bảo:
– Thôi ngủ đi, đừng nói chuyện nữa!
– Em ngủ từ lâu rồi mà.
Mắt thì nhắm, miệng cứ lảm nhảm, Hoa Cúc nhìn em lắc đầu.
Buổi sáng, Hoa Cúc định cho xe vào làm việc. Cô nhận ra Bảo Thiên đang lù lù đứng trước cổng. Cô định cho xe quẹo sang một bên để đi vào, thì thình lình bị Bảo Thiên chụp ghi đông xe lại:
– Hoa Cúc? Anh muốn nói chuyện với em!
Lắc đầu cô từ chối:
– Xin lỗi, tôi còn bận rất nhiều việc, nên không thể tiếp anh được đâu.
– Em có thể xa lạ với anh như vậy sao Hoa Cúc?
Ngẩng đầu lên, Hoa Cúc gật đầu mai mỉa:
– Đó là tôi xử sự tốt với anh rồi đó.
– Nhưng trong chuyện này em hoàn toàn hiểu lầm anh rồi!
Cười chua chát, Hoa Cúc nhìn trừng trừng vào mắt anh:
– Chỉ còn đến lúc kèn trống nhạc tưng bừng đưa rước cô dâu mới thật sao anh?
Bảo Thiên tha thiết nói:
– Nhưng em không thể đối xử với anh như vậy được!
– Vậy theo anh thì tôi phải làm gì đây. Chạy theo anh để mà năn nỉ ư? Hay phải khóc lóc van xin anh ban bố cho một chút tình yêu thừa?
Bảo Thiên nhăn nhó:
– Em cay đắng với anh vậy sao Hoa Cúc? Nói như vậy là em không hiểu được anh rồi!
– Hiểu anh ư? Tôi phải hiểu như như thế nào đây. Anh đến với tôi chỉ là vụ lợi mà thôi.
– Em …
Hoa Cúc lắc đầu:
– Từ nay xin anh đừng nên tìm kiếm hay chặn đường ngăn lối tôi như thế này nữa.
– Hoa Cúc em cắt đứt tình cảm của anh đành đoạn sao?
Bật cười, Hoa Cúc tỏ thái độ giận dữ.
– Tôi sớm giác ngộ ra, nếu không đứa con gái ngây thơ hiền lành này đã đưa gia đình này đi đến phá sản mất rồi.
Bảo Thiên ôm đầu, anh nghe những lời Hoa Cúc nói mà đau lòng. Chuyện cha làm anh không hề hay biết. Thấy anh đứng chết trân, Hoa Cúc nói tiếp:
– Tôi nhất định không thể như My Châu ngày xưa vì yêu mù quáng mà nối giáo cho giặc đâu.
Bảo Thiên rít lên:
– Hoa Cúc, xin em hãy nhẹ lời một chút.
– Những lời tôi nói bộ không đúng sao? nên về đi, kẻo lại vợ tương lai của anh lại hiểu lầm thì tội cho anh lắm đó.
Bảo Thiên ôm đầu:
– Có lẽ em nói đúng đó Hoa Cúc. Vậy thôi anh về đây, em nên nhớ, lúc nào anh cũng chờ đợi em.
Lắc đầu Hoa Cúc từ chối:
– Xin anh đừng chờ tôi, bởi tôi cũng như anh, đang chờ đám cưới đấy.
Bảo Thiên chợt hỏi:
– Em lấy ai vậy Hoa Cúc?
– Chuyện này tôi chưa thể nói ra đâu. Tôi không muốn anh vì tôi mà tan vỡ hạnh phúc của mình.
Bảo Thiên giận dữ, nổ máy cho xe vọt đi thật nhanh.
Hoa Cúc không hề ngoảnh lại nhìn.
Kim Loan đón Hoa Cúc trước cửa phòng làm việc:
– Hôm qua đi chơi có vui không Hoa Cúc?
Mỉm cười, Hoa Cúc đáp:
– Vui 1ắm! Có quà của mi nè, nhận không?
Kim Loan sáng mắt:
– Quà của Hoa Cúc thì nhất định mình phải nhận. Nè, anh chàng lúc nãy chờ mi lâu lắm rồi đó.
Hoa Cúc xua tay:
– Đừng nhắc nữa, mình đang buồn nè!
– Buồn hay nản hả mi?
Hoa Cúc gật gù:
– Cả hai!
Kim Loan an ủi bạn:
– Nếu dã dứt khoát rồi thì đừng nên lưu luyến.
Ngước nhìn bạn bằng ánh mắt long lanh, Hoa Cúc gật đầu:
– Mình cố quên, nhưng anh ta cứ như bóng ma cứ lởn vởn trước mặt mình.
Kim Loan rất hiểu tâm trạng của bạn hiện giờ. Nên cô tìm lời an ủi:
– Nếu muốn quên một người thì mình phải quyết tâm, và cũng nên mượn hình ảnh người khác để qua đó mình mới có thể quên đi quá khứ.
– Cám ơn Loan đã khuyên mình như vậy. Mình nhất định sẽ làm được.
Loan chép miệng:
– Cả hai đều là bạn thân của mình cả.
Hoa Cúc hơi nhíu mày:
– Mi muốn nói ta với ai vậy hả?
– Thanh Thanh!
– Thanh Thanh ư?
Kim Loan thở dài:
– Đúng vậy nó cũng đang rất đau khổ vì Bảo Thiên đấy!
Nhìn bạn lắc đầu. Hoa Cúc bảo:
– Mi có thể nói lại với bạn mình là Hoa Cúc này một khi đã chia tay rồi thì không bao giờ nối lại được đâu.
Kim Loan thủ thỉ:
– Có chuyện này không biết mình có nên nói cho bạn biết hay không?
Hoa Cúc ngờ vực:
– Là chuyện gì, mi cứ nói đi, ta không sao đâu mà!
Kim Loan rào đón:
– Mi có biết rằng Hoa Quỳnh thường xuyên gặp Bảo Thiên không?
Hoa Cúc thảng thốt:
– Hoa Quỳnh tìm Bảo Thiên ư? Mi có lầm với ai không?
Lắc đầu, Kim Loan thấy có sự bối rối, lo lắng trong mắt bạn cô nói luôn:
– Chính vì sự thường xuyên gặp gỡ ấy, khiến cho Thanh Thanh hiểu lầm mà từ hôn với Bảo Thiên.
Sững Sờ, Hoa Cúc lặp lại:
– Thanh Thanh từ hôn ư? Không thể nào là như vậy?
Kim Loan biết rằng hành động của Hoa Quỳnh có thể là Hoa Cúc không hề hay biết nên rất thông cảm cho bạn của mình.
– Hoa Cúc này! Ta tin là trong chuyện này không có liên quan gì đến mi cả.
Nhưng trả thù như vậy thì thật là đau khổ cho kẻ vô tội.
Bần thần trước tin khộng thể ngờ được này. Hoa Cúc vô cùng tức giận em gái.
– Được rồi? Chuyện này nhất định ta sẽ làm rõ.
Kim Loan tâm sự:
– Ta thật khó xử khi đứng giữa hai người bạn.
Hoa Cúc cố nén lòng mà nói với Kim Loan:
– Mi an tâm đi, chuyện gia đình ta sẽ thu xếp ổn thôi.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian